Đừng quên mang theo mình chữ 'Tâm' con nhé
Đôi chân của con một lúc nào đó sẽ mệt mỏi, cần nghỉ ngơi. Đôi chân ấy cần phải biết dừng đúng lúc, biết cúi xuống trước ba mẹ tổ tiên, trước một nhân cách lớn mà con gặp trong cuộc đời; nhưng tuyệt đối không được quỳ xuống trước khó khăn, quyền uy, địa vị hay tiền tài.
Con trai ạ, con chững chạc và đàn ông lắm, bộ đồ ấy mới đẹp làm sao khi khoác lên người con. Ba tin một ngày không xa con trai sẽ trở thành một người đàn ông chân thật thực sự đây. Nhưng con à, để con có được ngày hôm nay là bao mồ hôi nước mắt của ba, sự cố gắng của con và đặc biệt tình yêu vô bờ của mẹ. Không hiểu sao con có vẻ hơi chậm so với bạn bè cùng lứa, người ta nói "9 tháng biết bò 12 tháng lò dò biết đi", nhưng con thì những 16 tháng cơ đấy, và nếp ăn nếp ngủ của con vẫn còn là một nỗi ám ảnh của ba mẹ, nhưng nhìn con chập chững những bước đi đầu đời mới hạnh phúc làm sao.
Người xưa nói không sai, cái gì đầu tiên thường quan trọng và bước đi đầu tiên của con cũng vậy, để có được tư thế đầu ngẩng cao ấy ba mẹ và con đã trải qua nhiều cung bậc cảm xúc. Đôi lần con té đau rất đau nhưng rồi sự kiên trì dũng cảm đã giúp con tiếp tục lau đầu gối và đứng lên đi tiếp. Ba thương lắm khi con té xuống không khóc, biết đứng lên và hướng về phía trước, điều này nó rất quan trọng con à.
Ba đọc ở đâu đó nói rằng: "đời khiến ta gục ngã, nhưng cho ta quyền lựa chọn hoặc đứng lên, hoặc nằm im". Con trai ngoan, ba mong sau này con trai ba cũng mạnh mẽ như những bước đi đầu tiên ngày hôm nay. Có thể con sẽ thất bại, sẽ té đau nhưng rồi con sẽ lại là chính mình, lại đứng lên và mạnh mẽ hơn, con nhé. Con người ta chỉ thực sự thất bại khi họ nằm im và buông xuôi thôi con ạ.
Ngày ngày chở con đi học là việc quan trọng của ba, nhờ cô thương, chăm sóc dạy bảo mà con đã nói giỏi hơn nhiều hơn, con biết hát, đôi khi con còn đọc cả thơ cho ba nghe. Ba thích lắm khi con đọc hai câu thơ còn chưa rõ tiếng của ba: "Hai con ngoan hữu Tâm tất thành tựu. Sống trên đời vô Đức bất thành nhân". Đây là hai câu thơ đầu đời ba dạy con và ba yêu vô cùng khi con nhớ được.
Văn là người, thơ là tâm hồn, là nhân cách. Có văn có thơ sẽ giúp con người ta biết yêu thương biết quý trọng cuộc sống cũng như quan tâm đến người xung quanh nhiều hơn. Ba sẽ buồn lắm nếu như con ba sau này lại khô khan đến lạnh lùng, vì như thế sẽ giết chết tâm hồn con mất rồi. "Đức Trí" con ngoan, Ba đặt chữ "Đức" ở trước tên con vì muốn con hiểu "Đức" quan trọng hơn 'Trí" rất nhiều.
Ba vẫn mong sau này con ba sẽ có đủ cả đức và trí, nhưng ba không mong sau này ai đó bảo con là một người tài giỏi làm ra nhiều tiền khi nói đến con trai mình. Ba chỉ mong người ta nói rằng: "Đức Trí là một người có tâm, có tình". Dường như điều ấy, nhân cách tốt đẹp ấy đang tượng hình trong con vì có lần cô bảo với ba rằng: "Trí ngoan lắm, lên lớp trên nhưng vẫn nhớ và yêu cô cũ", hạnh phúc lắm con à.
Cuộc sống là một chuỗi những khó khăn thăng trầm, với ba mẹ thì cái trầm hay mảng tối nó lại nhiều hơn, tuy nhiên không vì thế mà ba mẹ con lại chai sạn đi hay đánh mất chính mình. Và may nhờ cái khó khăn thời trẻ kia đã khiến ba mẹ biết yêu quý hơn cuộc sống này, biết nhẫn biết nhịn nhiều hơn và biết cố gắng hơn. Con nhìn mẹ con mà xem, dạo gần đây công việc mẹ con không được tốt, nhưng mẹ luôn như thế, vẫn luôn cố gắng nhẫn nhịn và hoàn thành tốt nhiệm vụ của mình để san sẻ phần nào gánh nặng với ba, để con có cuộc sống ngày một tốt đẹp hơn. Cũng như ba vậy, càng ngày ba càng trầm tĩnh hơn.
Tuy nhiên con trai ạ, không phải mọi sự nhẫn nhịn đều đem lại kết quả tốt đẹp đâu, "nhường một bước biển rộng trời cao" nhưng phải biết nhường nhịn đúng lúc, và phải biết chiến đấu đến cùng khi cần, con nhé. Đôi chân của con một lúc nào đó sẽ mệt mỏi cần nghỉ ngơi. Đôi chân ấy cần phải biết dừng đúng lúc, biết cúi xuống trước ba mẹ tổ tiên, trước một nhân cách lớn mà con gặp trong cuộc đời, nhưng tuyệt đối không được quỳ xuống trước khó khăn, quyền uy, địa vị hay tiền tài.
Và sau cùng, dù sau này con đi đâu đến đâu, đừng quên mang theo bên mình chữ "Tâm" con nhé. Hãy luôn giữ nó như là hành trang trong suốt cuộc đời nhé con trai, một người đàn ông chân thật của ba.
Người xưa nói không sai, cái gì đầu tiên thường quan trọng và bước đi đầu tiên của con cũng vậy, để có được tư thế đầu ngẩng cao ấy ba mẹ và con đã trải qua nhiều cung bậc cảm xúc. Đôi lần con té đau rất đau nhưng rồi sự kiên trì dũng cảm đã giúp con tiếp tục lau đầu gối và đứng lên đi tiếp. Ba thương lắm khi con té xuống không khóc, biết đứng lên và hướng về phía trước, điều này nó rất quan trọng con à.
Ba đọc ở đâu đó nói rằng: "đời khiến ta gục ngã, nhưng cho ta quyền lựa chọn hoặc đứng lên, hoặc nằm im". Con trai ngoan, ba mong sau này con trai ba cũng mạnh mẽ như những bước đi đầu tiên ngày hôm nay. Có thể con sẽ thất bại, sẽ té đau nhưng rồi con sẽ lại là chính mình, lại đứng lên và mạnh mẽ hơn, con nhé. Con người ta chỉ thực sự thất bại khi họ nằm im và buông xuôi thôi con ạ.
Ngày ngày chở con đi học là việc quan trọng của ba, nhờ cô thương, chăm sóc dạy bảo mà con đã nói giỏi hơn nhiều hơn, con biết hát, đôi khi con còn đọc cả thơ cho ba nghe. Ba thích lắm khi con đọc hai câu thơ còn chưa rõ tiếng của ba: "Hai con ngoan hữu Tâm tất thành tựu. Sống trên đời vô Đức bất thành nhân". Đây là hai câu thơ đầu đời ba dạy con và ba yêu vô cùng khi con nhớ được.
Văn là người, thơ là tâm hồn, là nhân cách. Có văn có thơ sẽ giúp con người ta biết yêu thương biết quý trọng cuộc sống cũng như quan tâm đến người xung quanh nhiều hơn. Ba sẽ buồn lắm nếu như con ba sau này lại khô khan đến lạnh lùng, vì như thế sẽ giết chết tâm hồn con mất rồi. "Đức Trí" con ngoan, Ba đặt chữ "Đức" ở trước tên con vì muốn con hiểu "Đức" quan trọng hơn 'Trí" rất nhiều.
Ba vẫn mong sau này con ba sẽ có đủ cả đức và trí, nhưng ba không mong sau này ai đó bảo con là một người tài giỏi làm ra nhiều tiền khi nói đến con trai mình. Ba chỉ mong người ta nói rằng: "Đức Trí là một người có tâm, có tình". Dường như điều ấy, nhân cách tốt đẹp ấy đang tượng hình trong con vì có lần cô bảo với ba rằng: "Trí ngoan lắm, lên lớp trên nhưng vẫn nhớ và yêu cô cũ", hạnh phúc lắm con à.
Cuộc sống là một chuỗi những khó khăn thăng trầm, với ba mẹ thì cái trầm hay mảng tối nó lại nhiều hơn, tuy nhiên không vì thế mà ba mẹ con lại chai sạn đi hay đánh mất chính mình. Và may nhờ cái khó khăn thời trẻ kia đã khiến ba mẹ biết yêu quý hơn cuộc sống này, biết nhẫn biết nhịn nhiều hơn và biết cố gắng hơn. Con nhìn mẹ con mà xem, dạo gần đây công việc mẹ con không được tốt, nhưng mẹ luôn như thế, vẫn luôn cố gắng nhẫn nhịn và hoàn thành tốt nhiệm vụ của mình để san sẻ phần nào gánh nặng với ba, để con có cuộc sống ngày một tốt đẹp hơn. Cũng như ba vậy, càng ngày ba càng trầm tĩnh hơn.
Tuy nhiên con trai ạ, không phải mọi sự nhẫn nhịn đều đem lại kết quả tốt đẹp đâu, "nhường một bước biển rộng trời cao" nhưng phải biết nhường nhịn đúng lúc, và phải biết chiến đấu đến cùng khi cần, con nhé. Đôi chân của con một lúc nào đó sẽ mệt mỏi cần nghỉ ngơi. Đôi chân ấy cần phải biết dừng đúng lúc, biết cúi xuống trước ba mẹ tổ tiên, trước một nhân cách lớn mà con gặp trong cuộc đời, nhưng tuyệt đối không được quỳ xuống trước khó khăn, quyền uy, địa vị hay tiền tài.
Và sau cùng, dù sau này con đi đâu đến đâu, đừng quên mang theo bên mình chữ "Tâm" con nhé. Hãy luôn giữ nó như là hành trang trong suốt cuộc đời nhé con trai, một người đàn ông chân thật của ba.
Sưu Tầm
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét